Luật gia. Hoàng Quốc Huy
“Đoài” nghĩa là phía Tây, nên Xứ Đoài tức là miền đất phía tây sông Hồng, lấy núi Ba Vì làm trung tâm.

Địa giới lịch sử của Xứ Đoài xưa thuộc tỉnh Sơn Tây (tỉnh này nay đã sáp nhập vào Hà Nội).
Hiện nay, Xứ Đoài bao gồm các huyện: Ba Vì, Phúc Thọ, Thạch Thất, Quốc Oai, Đan Phượng, Sơn Tây (thị xã), và một phần của Hoài Đức, Chương Mỹ (đều thuộc Hà Nội).
Xứ Đoài xưa ở tỉnh Sơn Tây, nay thuộc Hà Nội.


Đường làng xứ Đoài – còn lại trong ký ức
Có những miền đất đi qua một lần mà thương nhớ một đời. Có những con đường, chỉ cần nhắm mắt lại, là hương đồng gió nội đã ùa về, len lỏi trong từng mạch máu. Với tôi, con đường làng xứ Đoài chụp từ năm 2006 chính là một ký ức như thế – ký ức của một thời thơ dại, trong trẻo, bình yên đến nao lòng.
Ngày ấy, con đường làng còn nguyên nét mộc mạc. Đất đỏ trải dài, lấm tấm sỏi nhỏ, mưa xuống thì dẻo quánh, nắng lên thì bụi vàng tung cánh theo từng bước chân. Hai bên đường là hàng tre xanh rì, gió lùa qua nghe tiếng thì thầm như bản nhạc ru tuổi thơ. Chiều xuống, bầy trâu thong dong về chuồng, lũ trẻ ríu rít chạy theo, tay cầm chiếc diều giấy còn vương chút nắng cuối ngày. Xa xa, mái đình cổ soi mình bên gốc đa già, lặng lẽ mà uy nghiêm, như chứng nhân của bao thế hệ.
Bức ảnh năm 2006 giữ lại tất cả những gì tưởng chừng bình dị nhưng lại quý giá vô ngần. Một cụ già chống gậy đi chậm rãi bên rìa đường. Tiếng chó đâu đó vẳng ra từ sân nhà ai, xen lẫn tiếng gà gọi bầy từ bờ rào thấp thoáng. Và trên nền trời xanh, áng mây trắng thả trôi thong dong, gợi một cảm giác thanh thản, an nhiên.


Giờ đây, con đường ấy chỉ còn trong ký ức. Hàng tre đã nhường chỗ cho bức tường bê tông lạnh lẽo. Mái ngói rêu phong dần biến mất trong nhịp sống gấp gáp, thay bằng những khối nhà cao tầng sáng loáng. Người làng bận rộn với mưu sinh, chẳng còn mấy ai ngồi trước hiên nghe gió thổi, nhìn khói lam chiều vương trên mái bếp.
Có lẽ, ký ức về con đường xứ Đoài năm ấy là thứ duy nhất không bao giờ cũ. Nó gợi trong ta nỗi bâng khuâng, xao xuyến, vừa thương vừa tiếc. Thương một miền quê đã từng nuôi ta lớn bằng hồn đất, vị mặn mồ hôi, và cả những mùa lúa chín thơm vàng. Tiếc cho những gì giản dị, bình yên đã trôi theo năm tháng, chỉ còn đọng lại trong tim như một khúc hát ru dìu dặt.
Đường làng xứ Đoài – giờ chỉ còn trong ký ức – nhưng với tôi, đó vẫn là chốn để trở về. Dù bước chân có đi đến đâu, lòng vẫn luôn mang theo bóng tre xanh, mùi đất đỏ, và ánh nắng vàng ươm buổi chiều năm ấy. Ký ức ấy không mất đi, chỉ lặng lẽ neo lại trong tâm hồn, để mỗi khi nhớ về, ta lại thấy mình nhỏ bé, bình yên, và được ôm trọn trong vòng tay của quê hương.
Luật gia. Hoàng Quốc Huy













Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét