Trong thế giới Điện ảnh và Sân khấu, mỗi bộ trang phục không chỉ là vải vóc hay đạo cụ; chúng là vỏ bọc năng lượng chứa đựng toàn bộ cảm xúc, bi kịch và số phận của nhân vật. Đặc biệt là những chiếc áo dính đầy máu giả, hay những vật phẩm dùng để cúng tế, gọi hồn trong các cảnh phim kinh dị.
Theo tín ngưỡng tâm linh của người làm nghề, nếu bạn mang thẳng những vật phẩm này về không gian sống riêng tư mà chưa qua nghi thức thanh tẩy, bạn không chỉ mang theo bụi bặm của phim trường. Bạn đang vô tình mời gọi linh hồn của nhân vật — hay tệ hơn, những linh hồn bị thu hút bởi năng lượng tiêu cực của cảnh quay — theo chân bạn vào nhà.
Nhiều diễn viên gạo cội kiêng kỵ tuyệt đối: Trước khi trang phục được cất vào kho hoặc mang về nhà riêng, chúng phải được làm lễ tịnh hóa, đốt vía, hoặc ít nhất là được rũ bỏ hoàn toàn mọi dấu vết của máu, bùn đất hay nến thờ. Bởi nếu bỏ qua nghi lễ này, hơi lạnh của đêm diễn, sự ám ảnh của cảnh quay, sẽ dễ dàng bám víu và mang đến những cơn ác mộng, sự xui xẻo hoặc cảm giác bị theo dõi ngay trong chính ngôi nhà của mình.









Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét