Một số nguyên nhân xã hội và tâm linh dẫn đến việc bạn thấy “nhiều thầy chùa bây giờ nói chuyện, thái độ dễ ghét, không hiền lành từ bi như bậc tu hành xưa”.
Master Hoàng Huy
1. Không phải ai mặc áo tu cũng thật sự tu
Ngày nay, có người đến với chùa vì miếng cơm, danh lợi, hay sự kính trọng của người đời, chứ không vì tâm tu hành.
Họ có thể biết tụng kinh, giảng đạo, nhưng tâm chưa được gọt giũa, nên dễ nổi sân, dễ nói lời cộc cằn, kiêu ngạo.
Phật từng dạy:
“Áo cà sa không làm nên vị Tỳ-kheo. Người thật tu là người dập tắt tham – sân – si.”
2. Xã hội thay đổi – môi trường tu hành cũng bị ảnh hưởng
Ngày xưa, chùa ở nơi thanh tịnh, tu sĩ tránh xa danh lợi.
Bây giờ chùa lại ở ngay giữa phố, tiếp xúc với khách thập phương, tiền bạc, vật chất, truyền thông…
Nếu thiếu định lực, người tu rất dễ bị cuốn vào chuyện đời, mất đi sự nhu hòa vốn có.
3. Tâm người nhìn và cảm nhận cũng bị ảnh hưởng
Đôi khi, người dân đến chùa với nhiều mong cầu (xin lộc, cầu duyên, cầu tài…), mà không hiểu rằng chùa là nơi tu tâm – học đạo.
Nếu thầy không đáp ứng được mong cầu đó, người ta thấy “thầy khó chịu”.
Vì vậy, cảm nhận “dễ ghét” đôi khi cũng phản ánh sự mong đợi của người đời khác với bản chất của đạo.
4. Cũng còn nhiều vị chân tu lặng lẽ
Mặc dù có những “thầy giả” hoặc người tu chưa đủ đạo hạnh, nhưng vẫn còn rất nhiều vị chân thật tu hành, âm thầm sống giản dị, từ bi, không xuất hiện trên mạng hay báo chí.
Những vị ấy không ồn ào, không gây chú ý, nên người đời dễ quên rằng Phật pháp vẫn còn tồn tại trong những tâm lành ấy.
Tôi chia cho các bạn những dấu hiệu của một vị tu sĩ chân chính, dựa trên lời Phật dạy và kinh nghiệm từ các bậc thiện tri thức xưa. Các bạn đọc kỹ nhé, vì hiểu được điều này sẽ giúp bạn phân biệt người thật tu với người giả tu, không bị thất vọng hay mất lòng tin vào đạo.
1. Tâm không tham danh – tham lợi
Phật dạy trong Kinh Pháp Cú:
“Không phải vì áo cà sa mà trở nên bậc thánh.
Ai dứt hết tham – sân – si, người ấy mới thật là Sa-môn.”
Một vị chân tu không chạy theo tiền cúng dường, danh tiếng, quyền lực hay số lượng đệ tử.
Họ sống đơn giản, đủ ăn, đủ mặc, không khoe khoang công đức hay phô trương “phép lạ”.
2. Nói năng ôn hòa – có chánh niệm trong từng lời
Người tu thật sự ít nói, nói chậm, nói rõ, nói từ bi.
Không dùng lời cay nghiệt, khinh người, hay khoe mình hiểu đạo.
Phật dạy:
“Lời nói chân thật, nhu hòa, mang lại an vui — đó là lời nói của bậc trí.”
Nếu bạn thấy thầy nào hay la mắng, dễ nổi nóng, hoặc nói lời châm chọc người khác, thì đó là dấu hiệu tâm chưa điều phục.
3. Tâm bình khi bị chỉ trích hoặc bị xúc phạm
Đây là phép thử cao nhất.
Người tu thật khi bị phê bình, oan ức, hay bị xúc phạm vẫn giữ tâm an, không cãi, không hận, mà chỉ mỉm cười.
Phật từng bị mắng nhiếc, nhưng Ngài nói:
“Ngươi mang quà đến mà ta không nhận, thì quà đó vẫn thuộc về ngươi.”
Còn người giả tu thì chỉ cần đụng nhẹ danh dự là nổi sân ngay.
4. Không chạy theo mê tín hay phép thuật
Một vị chân tu chỉ dạy người tu tâm, hành thiện, hiểu nhân quả, chứ không khuyến khích tin vào “bùa phép, cầu tài, đổi số mệnh”.
Nếu vị đó nói: “Cúng ta một khoản tiền là giải nghiệp” — thì chắc chắn không phải chánh pháp.
5. Sống gần gũi, có lòng từ và biết lắng nghe
Người tu đúng pháp luôn khiêm nhường, dù gặp ai cũng chắp tay, cúi đầu, nói lời nhẹ nhàng.
Không phân biệt giàu nghèo, sang hèn.
Tâm họ giống như mặt đất — ai cũng có thể đứng lên được, không hất ai xuống.
Đây là phương pháp xưa kia các thiền sư dùng để quan sát tâm tánh của người tu — không cần nhìn hình tướng hay danh tiếng, mà chỉ dựa vào năng lượng tự nhiên toát ra trong lúc giao tiếp.
Bạn có thể dùng khi gặp bất kỳ ai: thầy chùa, tu sĩ, hay người dạy đạo.
🪷 Cách nhận ra năng lượng hiền hay dữ của người tu (trong 10 phút đầu gặp mặt)
1️⃣ Quan sát ánh mắt
Người thật tu: Ánh mắt hiền, trong, sâu, không liếc ngang liếc dọc, nhìn mà bạn cảm thấy bình yên, như có gì đó mát dịu.
Người chưa tu thật: Ánh mắt láo liên, soi xét, khinh người, hoặc đờ đẫn. Có thể họ nhìn như hiền nhưng lại làm bạn thấy “nặng nề” trong lòng.
Mắt là cửa của tâm. Tâm an thì ánh mắt sáng mà mềm.
2️⃣ Lắng nghe giọng nói
Người tu thật nói nhỏ, đều, có nhịp thở chánh niệm, nghe ấm và rõ ràng, không cố tỏ ra đạo mạo.
Người tu giả thường nói lớn, cộc, khua chữ “Phật pháp” liên tục, đôi khi pha chút kiêu ngạo.
Lời hiền là năng lượng của từ bi.
Lời gắt là dấu hiệu của ngã mạn.
3️⃣ Cảm giác trong lòng bạn khi ngồi gần họ
Nếu là người có đạo hạnh, bạn cảm thấy dễ chịu, nhẹ, muốn ngồi yên, thậm chí không cần họ nói gì.
Nếu là người thiếu tu, bạn thấy mệt, căng, hoặc khó chịu vô cớ, dù họ đang cười hay nói lời đạo lý.
Năng lượng không biết nói dối — tâm sao thì khí trường vậy.
4️⃣ Quan sát cách họ đối xử với người yếu hơn mình
Người thật tu rất dịu dàng với trẻ nhỏ, người nghèo, người vô danh.
Người giả tu chỉ mềm với người có địa vị, còn với kẻ yếu thì lạnh nhạt hoặc khó chịu.
Phật dạy: “Từ bi không phân biệt đối tượng, như mưa rơi đều khắp.”
5️⃣ Xem họ có biết “im lặng” không
Một người có tâm tu thật sự biết dừng lại đúng lúc — không nói quá nhiều, không tranh hơn thua, và có thể ngồi yên trong tĩnh lặng.
Người chưa thật tu không chịu nổi im lặng, phải nói, phải khoe, phải giảng, phải chứng minh mình “hiểu đạo”.









Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét