Đợt trước có hứa với mọi người sẽ lên bài về nam diễn viên Hong Kong Trần Huệ Mẫn, hôm nay trả bài cho mọi người đây :))
Vì bài gốc quá dài nên mình chia làm 2 phần. Đây là phần 1.
‧₊˚❀༉‧₊˚
© Lược dịch từ bài gốc trên 163.
Tiêu đề bài gốc là “Cuộc sống trong giới giải trí và giang hồ của đại ca xã hội đen Trần Huệ Mẫn”, được đăng tải trong chuyên mục “Bạn cũ năm xưa”.
‧₊˚❀༉‧₊˚
Là đại ca của tổ chức xã hội đen 14K — một trong những bang hội khét tiếng nhất Hong Kong — hình ảnh của Trần Huệ Mẫn được khán giả biết đến nhiều hơn qua hàng loạt phim điện ảnh chủ đề giang hồ.
Xuất thân từ lực lượng Cảnh sát Hoàng gia Hong Kong, Trần Huệ Mẫn cả nửa đời chìm trong thế giới 𝗯𝗮̣𝗼 𝗹𝘂̛̣𝗰 và 𝗺𝗮́𝘂 𝗹𝘂̛̉𝗮. Một tay ông điều hành giang hồ, tay còn lại diễn xuất về nó, hoạt động xuyên suốt 3 lĩnh vực đỏ — đen — trắng.
Hiện nay, dù đã chuyển sang kinh doanh rượu vang, Trần Huệ Mẫn vẫn thường được mời đóng phim và bản thân ông cũng luôn giữ sự hứng thú với nghề. Những trải nghiệm khi từng là người trong giang hồ, Trần Huệ Mẫn chưa bao giờ né tránh nhắc đến.
Những năm 1960-1970 là thời kỳ xã hội đen Hong Kong phát triển mạnh nhất. 𝗕𝗮̣𝗼 𝗹𝘂̛̣𝗰 hoành hành, trật tự lỏng lẻo, buôn bán 𝗺𝗮 𝘁𝘂𝘆́ và 𝗺𝗮̣𝗶 𝗱𝗮̂𝗺 nở rộ khắp nơi — đến mức dân Hong Kong còn gọi thời kỳ ấy là “trăm hoa đua nở”.
Điện ảnh Hong Kong khi đó cũng khai thác đề tài này rất nhiều, từ các phim cũ như Những Ngày Trong Xã Hội Đen, Người Trong Giang Hồ, Long Tại Giang Hồ cho đến những tác phẩm sau này như Cuộc Chiến Á Phiện, Vô Gian Đạo,… tất cả đều gây tiếng vang lớn. Cho đến hôm nay, đây vẫn là chủ đề quan trọng nhất của điện ảnh Hong Kong. Có vẻ như những câu chuyện cảnh sát — xã hội đen luôn là đề tài yêu thích của các nhà làm phim xứ Cảng Thơm, và dường như chỉ có họ mới tái hiện được thế giới giang hồ chân thực đến vậy.
Trần Huệ Mẫn xuất hiện với tư cách khách mời cho số cuối cùng của chương trình Lão Hữu Ký. Đội ngũ sản xuất đã đến Hong Kong, ngồi đối diện trò chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ cùng vị đại ca giang hồ đầy cá tính này.
Ở tuổi 70, Trần Huệ Mẫn vẫn không lộ ra chút mỏi mệt nào. Ông ngồi ung dung trên sofa trong nhà máy rượu của mình, thỉnh thoảng nâng ly uống một ngụm, cử chỉ điềm đạm và lịch thiệp.
Nhà máy rượu của Trần Huệ Mẫn có không gian rộng rãi và sáng sủa. Sau bữa trưa, nhân viên lần lượt quay về bàn làm việc, ai đi ngang ông cũng lễ phép gọi một tiếng “Mẫn ca”. Khung cảnh ấy khiến đội ngũ sản xuất Lão Hữu Ký khó mà liên tưởng được người đàn ông hiền hòa này với hình tượng đại ca xã hội đen từng vào sinh ra tử. Nhưng khi câu chuyện chuyển sang quá khứ, về thời kỳ hoàng kim của các băng nhóm Hong Kong, khí phách giang hồ lại vô thức loé lên trong đôi mắt của Trần Huệ Mẫn, lộ ra dấu vết về thân phận ngày xưa.
Khác với nhiều buổi phỏng vấn nghệ sĩ thông thường, cách nói chuyện của Trần Huệ Mẫn thẳng thắn đến mức không chút kiêng dè. Giống như việc ông chưa bao giờ phủ nhận thân phận xã hội đen của mình, địa vị của ông cũng khiến ông không cần phải giấu giếm điều gì.
“Thật thì nói thật, giả thì giả. Tôi đâu phải nhân viên quèn. Cả thế giới đều biết là thật mà lại nói giả, chẳng phải tự lừa mình sao?” — Sự hào sảng bộc lộ không chút che đậy.
Những lời đồn xoay quanh giới giải trí và xã hội đen từ lâu luôn là đề tài kích thích trí tưởng tượng của dư luận. Có cảm giác như ai cũng có thể viết ra một cuốn “lịch sử nghệ sĩ — xã hội đen” của riêng mình. Xét cho cùng, cả hai giới đều mang màu sắc bí ẩn, đều có những phần không thể phơi bày ra ánh sáng. Và càng bí ẩn, lại càng sinh ra nhiều giai thoại li kỳ.
Là người có tiếng nói trọng lượng ở cả hai thế giới — điện ảnh và giang hồ — lời kể của Trần Huệ Mẫn đã phần nào giúp mọi người liên tưởng lại những ân oán giữa các bang hội và làng giải trí Hong Kong trong quá khứ.
Thời gian xoay vần, quay lại mấy chục năm trước, Trần Huệ Mẫn sinh ra tại khu Tân Giới. Gia đình ông khá đơn giản, chỉ có cha mẹ và một em gái. Cha ông là thủy thủ, thường xuyên làm việc xa nhà, nên phần lớn thời gian là mẹ một mình nuôi dưỡng hai anh em.
Từ nhỏ, Trần Huệ Mẫn đã yêu thích võ thuật. Ông từng học “Đàm Gia Tam Triển Quyền” và cả quyền Anh phương Tây.
Năm 16 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ông quyết định dừng việc học.
Thời đó, cơ hội nghề nghiệp cho thanh niên không nhiều, mà các công việc công chức lại không đòi hỏi trình độ học vấn quá cao. Đây được xem là lựa chọn tốt nhất: ổn định, lương chắc chắn, gia đình cũng ủng hộ.
Vừa tốt nghiệp, Trần Huệ Mẫn đã nộp đơn vào lực lượng cảnh sát. Nhưng vì chưa đủ tuổi theo quy định nên ông không được nhận, và vì vậy chuyển sang thi vào ngành quản giáo. Từ đó, ông có được công việc đầu tiên trong đời — làm nhân viên trại giam.
Những năm 1950 là thời kỳ xã hội đen hoành hành tại Hong Kong.
Trong trại giam, phạm nhân nào có bối cảnh thuộc các bang hội thì sẽ được đối xử tốt hơn. Ngược lại, không có thế lực chống lưng thì cuộc sống trong tù sẽ rất vất vả. Cũng chính vì điều này mà công việc quản giáo giúp Trần Huệ Mẫn quen biết nhiều đại ca của các băng nhóm, đồng thời có cơ hội “chăm sóc” họ trong trại.
Khi còn là quản giáo, tiếng tăm của Trần Huệ Mẫn đã bắt đầu lan truyền trong giới xã hội đen. Ông kể: “Lúc tôi làm quản giáo thì thực ra đã là người của xã hội đen rồi. Không thể nói là xã hội đen, phải nói là thuộc về một tổ chức, một bang hội.”
Thế nhưng công việc quản giáo quá nhàm chán, ngày nào cũng như ngồi tù cùng phạm nhân. Sau 2 năm 8 tháng, Trần Huệ Mẫn quyết định rời ngành quản giáo để chuyển sang làm cảnh sát.
Dù khi ấy lương tháng của cảnh sát chỉ khoảng 250 đô la Hong Kong, nhưng vào thời kỳ xã hội đen phát triển cực thịnh, tình trạng tham nhũng trong đội ngũ công chức vô cùng phổ biến. Nghề cảnh sát vì vậy được xem là “miếng mồi béo bở”, thậm chí có thể nói là sống rất xa hoa.
Ngay cả khi không chủ động kết thân với các băng nhóm, mỗi tháng vẫn có người đều đặn mang tiền đến cho cảnh sát tiêu.
Trần Huệ Mẫn kể lại cảnh tượng năm xưa:
“Cho dù cậu không muốn tham nhũng, vẫn sẽ có người mỗi tuần đưa tiền cho cậu xài. Cậu không thể không nhận, không thể làm quan thanh liêm được. Cậu mà thấy áy náy thì quyên góp cho từ thiện. Nhưng bảo không nhận? Muốn làm người trong sạch? Không thể nào. Lập tức sẽ bị đuổi việc. Người Quảng Đông gọi là ‘xào mực’. Vì ngày đó, cả sở cảnh sát, cả lực lượng cứu hỏa, cả hải quan… đều tham nhũng.”
Trần Huệ Mẫn dùng câu “xã hội đen là cảnh sát, cảnh sát là xã hội đen” để mô tả mối quan hệ giữa hai bên khi đó. Trong lực lượng cảnh sát lúc ấy, không ít người có nền tảng bang hội — và ông cũng là một trong số đó.
Ngày nay, ở Hong Kong, cảnh sát và xã hội đen hoàn toàn đối lập, trừ trường hợp đặc biệt như cảnh sát chìm.
Trần Huệ Mẫn cười nói rằng: “Ngày xưa Hong Kong không có cảnh sát chìm. Đại ca xã hội đen và cảnh sát quen nhau, cuối cùng cũng thành đối tác làm ăn, cùng nhau nghĩ cách kiếm tiền.”
Tuy nhiên, quãng thời gian tốt đẹp kéo dài không lâu. Sau khi cảnh sát phát hiện ông có liên hệ với các băng nhóm, Trần Huệ Mẫn chính thức kết thúc sự nghiệp cảnh sát và hoàn toàn bước vào giới xã hội đen. Nhờ quan hệ thân thiết với nhiều đại ca, con đường trong bang hội của ông thuận lợi đến mức có thể nói là “phất lên như diều gặp gió”, chức vị ngày càng cao.
Những năm 1960, trên mảnh đất nhỏ bé như Hong Kong tồn tại hàng chục bang hội lớn nhỏ khác nhau, nhưng được chú ý nhất vẫn là 14K. Bên cạnh đó, 3 bang phái lớn khác như Hòa Thắng Hòa, Tân Nghĩa An và Hòa An Lạc cũng rất hoạt động mạnh.
Khi rời khỏi lực lượng cảnh sát, Trần Huệ Mẫn mới 25 tuổi nhưng đã là một đại ca có tiếng trong 14K.
Thời kỳ huy hoàng nhất, toàn bộ khu Tiêm Sa Chủy gần như là địa bàn của ông; thậm chí đường Kimberley khi ấy còn được dân trong giới gọi là “đường Trần Huệ Mẫn”. Nhắc lại những năm tháng đó, trên gương mặt ông vẫn ánh lên vẻ tự hào.
Trần Huệ Mẫn sớm thành danh không chỉ vì từ nhỏ đã luyện võ và là cao thủ đánh nhau, mà quan trọng hơn — với kinh nghiệm từng làm cảnh sát — ông hiểu rõ luật pháp, không bao giờ hành động liều lĩnh. Ông biết cách tận dụng quan hệ và khe hở của pháp luật để xoay sở, vì vậy trong thế giới ngầm, cuộc sống của Trần Huệ Mẫn thuận lợi như cá gặp nước.
Sau khi trở thành đại ca, mỗi khi ông ra ngoài đều có cả chục, có khi 20 đàn em đi theo hộ tống. Những người muốn vào làm môn sinh bắt buộc phải học võ, vì thời đó “giang hồ là phải đánh nhau mà ra”. Lúc đông nhất, Trần Huệ Mẫn có khoảng 400-500 đàn em.
Ông cũng có nguyên tắc riêng khi chọn môn sinh: “Tôi thích chọn đàn em có vẻ ngoài cao lớn, ưa nhìn một chút. Tôi không thích những đứa nhìn cái là biết ngay xã hội đen. Tôi thích cao to, sáng sủa, đi theo đại ca nhìn mới có khí chất. Còn dạng nhìn như mấy gã đầu đường xó chợ ấy, tôi không bao giờ dùng.”
Đàn em càng nhiều thì chi tiêu càng lớn. Là đại ca, Trần Huệ Mẫn chính là chỗ dựa của họ. Chỉ cần đàn em gặp chuyện, ông luôn đứng ra gánh vác không hề do dự. Ông hiểu rất rõ trách nhiệm của người đứng đầu: “Không kiếm được nhiều tiền thì sao lo nổi? Đàn em xảy ra chuyện, đại ca phải giúp. Kiện tụng, thuê luật sư… tất cả đều là đại ca đứng ra lo.”
Trần Huệ Mẫn bắt đầu học võ từ năm 12 tuổi và sớm thể hiện năng khiếu vượt trội. Khi còn làm quản giáo và cảnh sát, ông đã từng được chọn làm đại diện tham gia các giải đấu quyền Anh. Sau đó, ông còn đại diện cho Hong Kong sang Đài Loan thượng đài và 2 lần vô địch.
Trong một trận đấu năm 1983, Trần Huệ Mẫn chỉ mất 35 giây để hạ gục đối thủ người Nhật, và trận thắng này đến nay vẫn được người ta nhắc lại như một giai thoại.
Về chuyện lăn lộn giang hồ, trong triết lý giang hồ của Trần Huệ Mẫn, điều quan trọng nhất chính là phải biết đánh nhau: “Cậu muốn hoạt động trong giang hồ thì nhất định phải biết đánh nhau. Thời đó, không biết đánh nhau thì không thể tồn tại. Phải đánh mới có tiếng, không đánh nổi danh thì dẫu cậu có lăn lộn 10 năm cũng vô ích. Tôi chỉ cần đánh vài trận đẹp mắt là lập tức nổi tiếng. Có tiếng rồi thì kiếm tiền dễ hơn, nhiều người thuê mình trông coi địa bàn.”
Là thành viên của băng nhóm xã hội đen, đánh nhau là chuyện không thể tránh. Lý do chủ yếu là tranh giành địa bàn: “Vì nhiều người sẽ kéo đến khu vực của cậu để gây chuyện. Đã đến gây chuyện thì phải dạy cho họ một bài học, phải cho họ biết khu vực này thuộc về ai. Cậu mà còn dám đến nữa thì sẽ bị xử. Nhất định phải làm vậy.”
Khi nói về những cuộc hỗn chiến giữa các băng nhóm, Trần Huệ Mẫn thẳng thắn cho biết các cảnh phim vẫn còn nhẹ hơn thực tế rất nhiều. Thời đó, cảnh sát hiếm khi can thiệp vào các trận 𝗰𝗵𝗲́𝗺 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁 giữa băng hội và mỗi nhát dao đều có thể lấy mạng: “Hồi đó, đánh và 𝗰𝗵𝗲́𝗺 nhau thường kéo dài khoảng 5 tới 10 phút. Cảnh sát đều không đến. Thực tế còn dữ dội hơn phim nhiều.”
Vừa nói, Trần Huệ Mẫn vừa chỉ từng vết sẹo trên cơ thể mình cho đội ngũ Lão Hữu Ký xem.
Giang hồ Hong Kong có một hệ thống cấp bậc rất nghiêm ngặt, phần lớn được kế thừa từ các tổ chức Tam Hợp Hội thời đầu. Trong 14K, Trần Huệ Mẫn thuận lợi leo lên đến chức “Song Hoa Hồng Côn” — vị trí chỉ dưới Nguyên Soái, tức nhân vật số hai trong bang.
⍟ Lý Thái Long cũng là “Song Hoa Hồng Côn”. Mình từng có bài viết về nhân vật này, mọi người có thể tìm lại trong album “Xã hội đen châu Á” để đọc.
Khi nói về hệ thống cấp bậc này, Trần Huệ Mẫn cũng giải thích rất chi tiết: “Song Hoa Hồng Côn không phải cấp cao nhất. Cao nhất là Long Đầu. Dưới nữa là 489 – Nhị Lộ Nguyên Soái. Toàn bộ Hong Kong chỉ có một Nhị Lộ Nguyên Soái thôi. Lớn nhất là 14K, đến giờ vẫn còn. Các bang khác đều hạ xuống rồi. Dưới đó là 438, tức những người có hiểu biết, là tay đấm, tay chiến — kiểu như lính, xung phong chịu trận, đánh nhau. Cao hơn một bậc là Song Hoa Hồng Côn, chức vụ tương đương với 438. Thấp nhất là 49 Tử, tức những người vừa mới gia nhập xã hội đen.”
Trần Huệ Mẫn đã gia nhập 14K hơn nửa thế kỷ, và từng được các thành viên trong bang tôn như thần tượng, thậm chí là biểu tượng thần thánh.
Ông cười hiền và nói: “Ngày trước, mười mấy hai chục năm trước có rất nhiều anh em 14K. Đây là người ta nói, không phải tôi nói. Họ xem tôi là thần tượng. 14K coi tôi như thần tượng thật sự. Hỏi bất kỳ thành viên 14K nào cũng biết, thời đó oai phong nhất là Trần Huệ Mẫn. Khi đó còn trẻ mà. Giờ già rồi, tốt nhất cậu cứ nói tôi không phải xã hội đen, nói tôi là doanh nhân thì hơn.”
Dù Trần Huệ Mẫn từng rất nổi danh trong giới giang hồ, nhưng nhìn vào tình hình xã hội hiện nay, ông luôn khuyên người trẻ tuyệt đối không nên bước vào con đường xã hội đen.
Trong mắt Trần Huệ Mẫn, bang hội là một tổ chức có nguyên tắc, có đạo lý. Ông luôn tin rằng “𝘁𝗿𝗼̣̂𝗺 𝗰𝘂̛𝗼̛́𝗽 cũng có đạo của 𝘁𝗿𝗼̣̂𝗺 𝗰𝘂̛𝗼̛́𝗽”, và những kẻ vô kỷ luật, lưu manh đầu đường xó chợ luôn bị ông khinh thường. Chính niềm tin ấy khiến ông có uy tín rất cao trong giang hồ.
So với trước đây, ông cho biết mâu thuẫn giữa các bang hội ngày xưa chủ yếu xuất phát từ tranh chấp địa bàn, nhưng hiện nay rất hiếm khi xảy ra. Cảnh sát bây giờ thi hành pháp luật nghiêm minh, chỉ cần đánh nhau là sẽ bị bắt, cuối cùng cả hai bên đều chịu thiệt. Vì vậy, các băng nhóm dần dần xem trọng dĩ hòa vi quý.
“Bây giờ địa bàn của cậu nhưng nhiều băng hội khác mở bar hay karaoke ở đó cũng được, mọi người hợp tác. Hồi xưa thì không, xưa là phải đánh nhau. Còn bây giờ coi trọng hòa khí.”
Khi nói về quy củ trong bang hội, Trần Huệ Mẫn hết lời khen ngợi các tổ chức xã hội đen Nhật Bản, cho rằng họ có kỷ luật và không bao giờ ức hiếp dân thường. Ông cho biết mình quen biết Yamaguchi-gumi — băng nhóm lớn nhất Nhật Bản — từ khi còn trẻ và từng là người Hoa đầu tiên gia nhập Yamaguchi-gumi, thậm chí còn giữ chức tổ trưởng trong đó.
“Hong Kong và Nhật Bản khác xa nhau lắm. Xã hội đen Nhật rất có kỷ luật. Giống thời Hồng Môn, Thanh Bang của Trung Quốc trước kia, rất coi trọng quy củ. Bây giờ bang hội Nhật cũng vậy, họ không bao giờ ức hiếp dân thường. Không giống xã hội đen Hong Kong chuyên bắt nạt dân, Nhật không làm vậy. Xã hội đen Nhật chỉ động vào mấy tập đoàn lớn, tài phiệt chứ không đụng đến dân thường.”
Tuy cái tên “Trần Huệ Mẫn” nổi tiếng khắp giới giang hồ, nhưng cha mẹ và con cái ông đều không hay biết. Ông thẳng thắn nói rằng bản thân cố tình che giấu để gia đình khỏi lo lắng. Để con cái không tiếp xúc quá nhiều với chuyện giang hồ của cha, ngay từ nhỏ ông đã cho chúng du học nước ngoài. Nhưng cuối cùng, bọn trẻ vẫn nghe từ người khác rằng cha mình là đại ca khét tiếng.
Trong thời gian con gái ông ở tuổi nổi loạn, cô thường cùng bạn bè đến quán bar, thậm chí từng được người ta mời gia nhập băng hội.
Nhắc lại chuyện đó, Trần Huệ Mẫn bật cười:“Có người rủ con gái tôi vào hội của hắn. Nó nói: ‘Được rồi, để tôi suy nghĩ. Tôi về hỏi ba tôi xem có được không.’ Người kia hỏi: ‘Ba cô là ai?’ Nó trả lời: ‘Ba tôi là Trần Huệ Mẫn.’ Hắn lập tức nói: ‘Thôi thôi, khỏi cần nói nữa, khỏi luôn, tôi nói nhầm rồi.’”
Về chuyện này, Trần Huệ Mẫn không hề trách móc con, mà coi đó như một câu chuyện vui.
Những năm 1970, sau khi Lý Tiểu Long qua đời, điện ảnh Hong Kong rơi vào tình trạng thiếu hụt diễn viên biết võ nghiêm trọng.
Nhờ 2 lần liên tiếp đoạt quán quân giải võ thuật truyền thống Trung Hoa, Trần Huệ Mẫn bắt đầu gây chú ý. Công ty Thiệu Thị nắm bắt cơ hội, nhiều lần thuyết phục ông gia nhập giới giải trí để đóng phim. Sau nhiều lần bị thuyết phục, Trần Huệ Mẫn mới nhận lời thử sức với tâm thế “đóng chơi cho vui”.
Khi được hỏi về cảm nhận lúc đóng bộ phim đầu tiên, Trần Huệ Mẫn cười vui như một đứa trẻ: “Thì ra quay phim là như vậy. Diễn thì không biết diễn, lúc đó chỉ biết đánh thôi, nghĩ lại buồn cười lắm.”
Một người không hề sợ đâm chém ngoài đời như Trần Huệ Mẫn, vậy mà lại không dám xem lại những bộ phim mình đóng, ngay cả người nhà xem cũng khiến ông thấy ngượng.
Tin đồn xã hội đen thao túng phim ảnh Hong Kong tồn tại đã lâu. Trần Huệ Mẫn không né tránh chủ đề này, ngược lại còn rất thẳng thắn: “Ngày trước tôi đóng phim, từ thập niên 60 đến 70, các hãng phim ở Hong Kong hầu hết đều do bang hội mở. Ngoại trừ vài công ty lớn, còn lại toàn là của xã hội đen.”
Khi nói tới quan hệ giữa diễn viên và bang hội, dù không tiện nêu tên, ông vẫn thừa nhận rất nhiều diễn viên có xuất thân bang hội. Vì xã hội đen là tổ chức phi pháp nên phần lớn người trong giới không dám công khai. Còn bản thân ông vì sao lại dám?
Lúc này, Trần Huệ Mẫn bộc lộ rõ con người thật: “Rất nhiều diễn viên đều có dính đến bang hội, nhưng không ai dám nói. Chỉ có tôi là dám nói. Có thì nói có, không thì nói không. Thật thì là thật, giả thì giả thôi. Tôi đâu phải nhân viên quèn. Cả thế giới đều biết là thật mà lại nói giả, chẳng phải tự lừa mình sao?”
Dù hiện tại chuyên tâm quản lý việc kinh doanh rượu vang và vẫn nhận đóng phim, Trần Huệ Mẫn chưa bao giờ rời khỏi bang hội. Khi được hỏi lý do, ông nói rất rõ:
“Làm gì có chuyện hôm nay gia nhập rồi mai rút lui? Không thể. Tôi lập gia đình, có con, làm kinh doanh nhỏ… nhưng cũng không thể nói là thoát ra. Chỉ là không quản lý mọi chuyện, không can thiệp nữa, xem như về hưu một nửa.”
Thân phận đại ca xã hội đen không những không cản trở sự nghiệp điện ảnh, trái lại còn khiến Trần Huệ Mẫn được tôn trọng.
Nói về các giai thoại trong giang hồ, khi được hỏi có thật là xã hội đen từng cầm súng uy hiếp, ép Lưu Đức Hoa đóng phim hay không, Trần Huệ Mẫn trả lời: “Khi đó toàn bộ cảnh sát Hong Kong đều biết chuyện này.”
Trong thập niên 1990, chuyện diễn viên nổi tiếng bị ép buộc đóng phim ở Hong Kong xảy ra không ít lần. Lưu Đức Hoa từng trở thành nạn nhân, và điều này trước đó cũng được xác nhận trong cuộc phỏng vấn của Lão Hữu Ký với Ôn Bích Hà.
Trần Huệ Mẫn thẳng thắn cho biết chuyện này hoàn toàn có thật. Dù thời điểm đó Lưu Đức Hoa không báo cảnh sát, nhưng mọi cảnh sát Hong Kong đều biết việc này. Cuối cùng, người dùng súng uy hiếp Lưu Đức Hoa đã bị bắt.
Trần Huệ Mẫn có biết chuyện Lưu Gia Linh bị xã hội đen 𝗯𝗮̆́𝘁 𝗰𝗼́𝗰 hay không?
Rạng sáng ngày 24 tháng 4 năm 1990, có tin đồn rằng Lưu Gia Linh vì từ chối quay phim cấp 3 cho một công ty có liên quan đến xã hội đen nên bị 4 người đàn ông 𝗯𝗮̆́𝘁 𝗰𝗼́𝗰 hơn 3 tiếng đồng hồ và chụp ảnh 𝗸𝗵𝗼𝗮̉ 𝘁𝗵𝗮̂𝗻. Sau vụ việc, làng giải trí chấn động. Tuy nhiên, đầu đuôi câu chuyện không hề giống những gì truyền thông thổi phồng.
Là người trực tiếp đứng ra giải quyết vụ việc cho Lưu Gia Linh khi đó, Trần Huệ Mẫn đã kể lại toàn bộ sự thật: “Tôi biết rõ chuyện này. Nhiều người nói Lưu Gia Linh bị một ông lớn nào đó bắt đi chụp hình. Không phải. Sự thật là lúc cô ấy lái xe, có một thằng 𝗻𝗴𝗵𝗶𝗲̣̂𝗻 𝗺𝗮 𝘁𝘂𝘆́ nhìn thấy cô ấy và gọi: ‘Hi, Gia Linh!’. Lưu Gia Linh không để ý, cứ lái tiếp. Thằng đó bèn bám theo xe rồi chặn lại, bắt cô ấy, cởi đồ và chụp ảnh. Sau đó có báo cảnh sát, cảnh sát rất coi trọng vụ này. Lưu Gia Linh thuộc giới điện ảnh, tôi cũng thuộc giới điện ảnh nên tôi rất tức giận. Đại ca của thằng đó có 3 tấm hình. Hắn đưa hết cho tôi và nói: ‘Mẫn ca, anh mang trả Gia Linh đi.’ Không đòi tiền hay điều kiện gì. Lúc đó tôi và Lương Triều Vỹ đang quay phim chung nên tôi đưa ảnh cho Vỹ Tử. Ảnh không có âm bản. Thằng kia 𝗯𝗮̆́𝘁 𝗰𝗼́𝗰 Lưu Gia Linh xong bèn chạy ra tiệm mua máy ảnh loại chụp lấy ngay nên đây không phải chuyện có kế hoạch. Sau đó tôi đã lo xong, lấy lại ảnh trả cho cô ấy. Thằng 𝗻𝗴𝗵𝗶𝗲̣̂𝗻 đó sau này bị 𝗯𝗼̉ 𝘁𝘂̀.”
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sau khi mãn hạn tù, tên lưu manh phát hiện vẫn còn 1 tấm ảnh nên bán cho tạp chí. Lần này chính Trần Huệ Mẫn báo cảnh sát, khiến hắn bị bắt thêm lần nữa.
Riêng về đoạn video dài khoảng 5 phút lan truyền trên mạng với tiêu đề “Lưu Gia Linh bị xã hội đen 𝗰𝘂̛𝗼̛̃𝗻𝗴 𝗵𝗶𝗲̂́𝗽”, Trần Huệ Mẫn khẳng định dứt khoát: “Không có. Giả đó. Ngày xưa xã hội đen cái gì cũng có thể bịa ra. Hễ giống giống Lưu Gia Linh là họ dựng thành cảnh bị 𝗰𝘂̛𝗼̛̃𝗻𝗴 𝗵𝗶𝗲̂́𝗽. Giả hết. Tuyệt đối không có chuyện đó.”
Xung quanh cái 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 của Lý Tiểu Long, từ trước đến nay luôn có vô số lời đồn, trong đó có tin cho rằng cái 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 của huyền thoại võ thuật liên quan đến xã hội đen. Khi nhắc đến điều này, Trần Huệ Mẫn lập tức khẳng định: “Tuyệt đối không. Khi đó bang hội cũng không dám đụng đến Lý Tiểu Long. Không ai dám. Tuyệt đối không.”
Theo phán đoán của Trần Huệ Mẫn, Lý Tiểu Long có thể qua đời vì luyện võ quá độ. Một mặt, Lý Tiểu Long luôn muốn trở thành “Võ Thần”. Mặt khác, Lý Tiểu Long bị chứng co giật, mỗi 2-3 năm lại tái phát. Trần Huệ Mẫn chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng nhiều người khác từng thấy, và chính Lý Tiểu Long cũng từng thừa nhận. Theo Trần Huệ Mẫn phân tích, cũng có thể là do tương tác thuốc, bởi Lý Tiểu Long hút thuốc rất nhiều.
“Chân Lý Tiểu Long – Quyền Trần Huệ Mẫn” từng là câu khen ngợi lan truyền trong giới võ thuật.
Lý Tiểu Long lớn hơn Trần Huệ Mẫn 4 tuổi, hai người quen nhau vì học ở trường gần nhau, đều yêu thích võ thuật nên khá thân thiết. Lý Tiểu Long rất ngưỡng mộ Trần Huệ Mẫn, thậm chí từng công khai khen ngợi ông là “diễn viên đánh giỏi nhất thời đó”.
Nhắc đến Lý Tiểu Long, Trần Huệ Mẫn luôn tràn đầy tôn trọng và khẳng định: “Trong lòng tôi, ngôi sao võ thuật thật sự chỉ có một, đó là Lý Tiểu Long.”
Sau khi Lý Tiểu Long qua đời, nhiều người cố bắt chước theo nhưng đều trở thành trò lố. Theo Trần Huệ Mẫn, chỉ có một người duy nhất có thể kế thừa tinh hoa võ thuật của Lý Tiểu Long — đó là con trai của Lý Tiểu Long, Brandon Lee.
“Trên đời này chỉ có một người học được tinh hoa võ thuật của Lý Tiểu Long — con trai anh ấy. Nhưng nó 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 rồi, bị bắn 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 khi quay phim ở Hollywood. Chỉ con trai anh ấy là học được, không ai khác học nổi. Ai học theo Lý Tiểu Long cũng không đẹp bằng, vẫn là Lý Tiểu Long làm mới đẹp. Vì người ta đã quen với hình ảnh của anh ấy rồi.”
(Còn tiếp.)











Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét