Comfort Gay (2000) - Bộ phim trần trụi về những người đồng tính nam bị ép trở thành trò tiêu khiển "giải khuây" cho lính Nhật trong thế chiến thứ 2.
Chắc chẳng còn ai lạ gì khái niệm "comfort women" (những người phụ nữ giải khuây) những năm 1930 - 1945 nữa. Nhưng "Comfort Gay" (2000) mang tới một lời tự sự về quá khứ hoàn toàn khác. Đó là lời tự sự của một nhóm người suýt nữa bị lãng quên và thậm chí không được công nhận. Bộ phim đạt nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế nhưng bị khước từ tại liên hoan phim Tokyo.
"Comfort Gay" kể về nhân vật có thật là Walterina Markova - một bakla (từ để chỉ người đồng tính nam mặc nữ phục trong văn hóa Philippines) biểu diễn tại các hộp đêm. Đêm đó Markova cùng nhóm bạn vẫn tới biểu diễn như thường lệ, nhưng lại không may rơi vào bàn tay nhóm sĩ quan Nhật. Chúng kéo họ đến doanh trại quân đội, ép họ phục vụ tình dục và lao động khổ sai. Suốt nhiều tháng họ liên tục bị chuyển tới những doanh trại khác nhau, lặp đi lặp lại quá trình địa ngục.
Khác với nhóm comfort women, những người cùng cảnh ngộ với Markova không được sống trong các "trạm mua vui" riêng mà bị giam như tù nhân trong các nhà kho tạm bợ. Họ may mắn trốn thoát bằng cách nhảy khỏi xe tải lúc nửa đêm - có lẽ là để đem đi xử b*n hoặc chuyển đến doanh trại khác.
Câu chuyện của Markova tuy nhiều tình tiết đen tối và khủng khiếp là thế nhưng ở ngoài đời thật ông sống lạc quan, vui vẻ dưới mái nhà của tổ chức phi chính phủ Home for the Golden Gays. Chẳng biết có phải vì vậy hay không mà tính xác thực của hiện tượng comfort gay luôn bị nghi ngờ. Có người ví nó như "phiên bản châu Á của Wilkomirski” (tiểu thuyết Holocaust nổi tiếng năm 1995 bị phanh phui là bịa đặt). Chính bản thân một trong những nạn nhân comfort women tại Philippines - Rosa Henson - cũng từng chất vấn ông: "Làm sao ông có thể cười nói vui vẻ sau tất cả những gì đã xảy ra?" Ở trong phim, Markova giận dữ với phóng viên khi cô không tin lời ông kể. Ông đứng dậy rút cuộn băng casette rồi đuổi cô về. Với Markova mà nói, chỉ có sự thật mới khiến người ta được tự do.
Sự bí ẩn của câu chuyện sẽ vẫn còn đó, mãi mãi chôn vùi theo cái chết của Markova vào năm 2005.
Cre: Blu và cơn mộng mị









Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét